Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008
Nhân đọc bài của bạn Hoàng Tuán' blogs

Hôm nay ngồi buồn vào trang cửa sổ blog thấy bài " Tập làm ma men vất vả thật " của Hoàng Tuấn' blog nghe cậu ta nói về chuyện đàn ông, thanh niên uống rượu rồi say rượu sao mà cứ như chuyện của mình vậy, chẳng nhẽ những thằng đàn ông khi uống rượu rồi say tất cả đều giống nhau sao???!.
Thú thật là tôi cũng chả nhớ là mình bắt đầu biết uống rượu từ bao giờ nữa, chỉ biết rằng từ bé cho đến khi học hết lớp 12 thì ngay cả nước chè cũng còn không biết uống nữa là. Sau đó là thời gian học tại trường Quân y 1 Sơn Tây hồi đó lính nghèo phụ cấp được mấy xu chưa lĩnh đã hết cộng với mấy trăm nhà cho cũng chỉ đủ cho mấy chú lính chiều thứ bảy ra phố chơi làm mấy ấm chè, vài điếu " Ba con năm không đầu lọc " sang hơn thì cái bánh đa nướng hoặc đĩa lạc rang chứ lấy đâu ra rượu chè. Tôi vẫn nhớ năm đầu tiên được nhà trường cho về ăn Tết, tối mùng 2 Tết đi chúc Tết cùng với mấy thằng bạn học hôm đó có chót dại uống 2 chén rươu chanh mậu dịch vậy mà về say nôn mửa đầy nhà rồi nằm liệt luôn cả ngày mùng 3 mới dậy được ( Loại rượu ấy nói không phải khoe bây giờ tôi có làm cả chai đi tán gái vẫn chuẩn ). Vậy có lẽ tôi bắt đầu trở thành đệ tử của lưu linh là từ khi ra trường và nhận công tác tại Quân y Viện 110 Bắc Ninh ( Hà Bắc cũ ) nơi nổi tiếng với rượu Làng Vân trong vắt nấu 100% bằng sắn. Đất Bắc ninh có làng rượu nổi tiếng, gái Kinh Bắc xinh, giỏi giao tiếp và còn có cả tài uống rượu nữa. Đời lính xa nhà sống nơi heo hút không có một thứ gì có thể học tập hoặc giải trí thường xuyên được hồi đó Bắc ninh chỉ có lèo tèo vài dãy hàng quán vừa tạp hoá vừa quán ăn kiêm quán nước + rượu, mà ăn thì đã có nhà nước nuôi, mặc nhà nước cấp, nước thì trước cửa dãy nhà nào cũng có một thùng nên chúng tôi khi đó ra quán thì chỉ có mỗi món C2H5OH là cần mà thôi ( Nói đến đây cũng phải xin lỗi các bạn trẻ Bắc Ninh hiện nay. Bây giờ Bắc Ninh của các bạn hiện đại quá, đầy đủ quá nơi các bạn ở sẽ trở thành một Thành phố vệ tinh của Hà Nội còn hồi chúng tôi ở đó thì nó chỉ là một thị xã nhỏ bé của một tỉnh nghèo mà thôi ) diễn giải hơi dài giòng không phải để nguỵ biện cho việc tôi sa vào rượu chè nhậu nhẹt, nhưng là một thằng trai mới lớn thì khó tránh khỏi cám dỗ, adua theo chúng bạn, đời lính thiếu thốn tình cảm nên mỗi khi gặp được thằng bạn cũ, nhận thư người yêu, được thăng cấp là tất cả lại kéo nhau ra quán mà chiến đấu với " anh 500" hay " anh 650ml " cho tới khi ngả nghiêng đất trời. Thú thực là khi ngồi vào bàn nhậu gặp chiến hữu hò hét chúc tụng thì cảm thấy hưng phấn chứ đến lúc say nôn ra mật xanh, mật vàng người như phát ốm thì lúc ấy bụng bảo dạ bây giờ ai có cho tiền cũng " Em xin " và hứa sẽ không bao giờ thèm dây dưa với rượu chè nữa. Thế nhưng ôi thôi lại là cái sự thế nhưng, cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn, ngày tháng thì vẫn trôi, hội hè thì vẫn có, bạn bè thì vẫn gặp mà khốn khổ cho tôi những thằng bạn tôi chơi cùng thì thằng nào cũng là cạ cứng của môn phái " Đệ tử lưu linh cả " nên đã gặp chúng là lại " ngất ngây cùng đất trời luôn " nhiều lúc gặp chúng cũng chỉ định cà phê cà pháo cho qua chuyện nhưng mình lại bị mang danh " Đệ nhất tửu " do chúng đặt cho nên cũng không thể chè khan thuốc vãn được chúng lại tưởng mình keo kiệt tiếc mấy xu rượu.
Chuyển nghành ra dân sự đã tưởng thoát được nhưng rồi cũng lại đâu vào đấy.Chỉ sau mấy buổi liên hoan ở cơ quan mới dù mình đã rất cầm chừng nhưng rồi cuối cùng vẫn lộ diện, ở quân đội thì có lý do của quân đội để chúc tụng nhau, ở dân sự có lý do của dân sự để cùng nhau mà uống để mà say, cái trò say sưa lúc bình thường nhìn mấy thằng khác say mình thấy bệ rạc quá không hiểu lúc mình say có trông giống chúng nó không nhỉ nhiều lúc cũng tự nhủ chả bổ béo gì cái món này đâu, rồi đọc báo nghe đài biết được những căn bệnh nan y do rượu gây ra nghĩ cũng khiếp rồi lại ra quyết tâm thế nhưng chỉ được mấy hôm lại đâu vào đấy nghe mấy thằng bạn nói ngọt rằng " Cuộc nhậu này không có mày thì mất vui " thế là lại lên đường và rồi lại tiếp tục cái điệp khúc : Cùng nhau đi nhậu - Cùng nhau uống tẹt ga - rồi lại say thấy ông bà ông vải - Tỉnh rượu lại hứa sẽ...
Thế nhưng .... Rồi lại thế nhưng. Hôm nay phải cám ơn bạn Hoàng Tuấn, đọc bài viết của bạn nó gợi ý cho tôi để có thể làm nên bài viết này và cũng có đôi lời của một kẻ ( Cứ tạm coi như là ma men gạo cội đi ) nhắn nhủ với bạn rằng, bạn không cần phải tiêu phí tiền bạc, sức khoẻ và thời gian để trở thành một ma men đâu, bởi vì đời này đâu có thiếu những điều hay ho hơn tốt đẹp hơn để bạn học theo.
Nhãn: Tuỳ bút
Đăng bởi Nhật Minh ::
17:27 ::
1 nhận xét
Ý kiến của bạn (nhấn vào đây)
---------------oOo---------------