| |||
![]() Em M kể cho tôi một chuyện này: Có lần, bố em tìm đến Đồ Sơn gặp em. Chuyện này là thường. Khi có bố đến, em sẽ được bọn chủ bố trí cho làm việc ở một nhà hàng nào đó, rửa bát thật. Bố xuống thấy con hùng hục vào bếp, rửa bát lớ ngớ thì thương lắm. Nào em có phải rửa bao giờ đâu mà biết. Bà chủ thấy thế thì bảo: “Thôi mấy hôm nay cho cháu nghỉ chơi với bố”. Bố em cảm động lắm. Nào ông có biết, bà chủ cũng có tiền thằng chủ cho, vì phải gửi em vào đó mà. Tất nhiên, các ông bố bà mẹ đến Đồ Sơn, có hàng ngàn lý do phải ra về ngay. Nơi làm việc, một ngày là đống tiền, bố (mẹ) ở đây không được đâu. Đuổi khéo. Em M. đã mang về cho bố mẹ một đợt 5 triệu đồng để sửa nhà, nên bố em quyết đến tận nơi xem con mình làm gì mà nhiều tiền thế. Hỡi ơi, những ông bố nông dân Việt Nam tốt nết mà ngu ngốc. Đáng thương thay. Nhưng những ông bố bà mẹ này thường ở vùng sâu, vùng xa. Còn các em đồng bằng ở Đồ Sơn, thường là nói dối đi làm may, làm gì đó ở Hải Phòng, Hà Nội. Công ty May vốn Đài Loan trên đường từ Hải Phòng ra Đồ Sơn cũng là 1 nguồn cung cấp hàng cho Đồ Sơn. Đầu tiên là làm thêm. Lương công nhân may 400-500.000 đồng/tháng, còn em làm thêm thế này, sau rồi bỏ việc, làm thêm thành làm chính. Em M kể: “Có đứa bố, mẹ ra, ở tầng 2, con vẫn tiếp khách ở tầng 3, tầng 4. Vì ông bố được chủ bố trí nghỉ ở tầng đó, còn con thì coi như dọn buồng, nấu ăn. Khách đến khách đi ông bố cóc biết gì đâu. Lúc đầu ông đến bọn chủ cho ông đợi dài cổ, bảo con ông ra Hải Phòng mua thực phẩm, thực ra nó cho con bé nằm cố định ở 1 phòng, hoặc có chạy thì loanh quanh trên đó, có thằng bảo vệ gác cầu thang rồi”. Sau này, em M có sắm được 1 cái điện thoại đen trắng, nháy gọi cho tôi kêu “Nhớ anh”, sau rồi cóc thấy nữa, 1 lần em mượn máy khác, bảo thằng chủ nó vứt của em đi rồi. Tôi bảo em, em về Hà Nội đi, làm thuê ở 1 hàng làm đầu, rồi có nghề. Nếu muốn làm thêm thì cũng được khá hơn, rồi sau mở lấy một hàng làm đầu, thuê cửa hàng mà sống. Em bảo một thời gian nữa. Vì thằng chủ còn giữ 7-8 triệu chưa trả, chưa hết hợp đồng. Em bảo làng em, sau khi em đi làm về, thì béo tốt hơn, đẹp hơn, có 5-7 thằng đến hỏi làm vợ, em về làng là đắt như tôm tươi, nhưng chưa muốn về. Nhưng từ nay đến tết sẽ về. Riêng cái khoản kế hoạch này tôi không tin. Các em, như em M đã quen kiếm tiền dễ dàng mất rồi. Tuy em chỉ được tiền bèo bọt thôi, nhưng được nuôi bao, không cần vất vả suy nghĩ. Kiếm 1 tuần bằng ở quê làm cả năm. Biết là hàng Hà Nội, Hải Phòng kiếm hơn cũng không đi ngay đâu, nói gì nghĩ đến chuyện làm 1 nghề nghiêm túc. Từ khi tôi quen em, đến nay mấy tháng, em chuyên nghiệp lên nhiều, vô cảm hơn nhiều. Tôi nghĩ, còn sống được là các em còn ở. Khi có đợt mới ra, các em trẻ hơn cạnh tranh mất khách, nhà chủ đuổi hay đối xử thậm tệ các em mới tính chuyện hồi hương lấy chồng. Vả lại, mới 20 tuổi, còn trẻ chán mà. Em M một hôm tỷ tê kể cho tôi về các hạng khách. Em coi tôi là người thân rồi, nên kể hết. Em kết luận học sinh Đồ Sơn hư hỏng hết. Nói chung học cấp 2 là đi chơi gái rồi. Dễ quá mà. 90 ngàn thì nó kiếm dễ, có khi tiết kiệm tiền bố mẹ cho ăn sang cũng nên. Có thằng, vào phòng không biết làm gì, gọi gái là chị, nói thẳng là em chỉ để biết nó thế nào thôi. “Thấy em cởi quần áo ra, nó run cầm cập. Nhìn mê mải vì chưa bao giờ nhìn thấy con gái khoả thân mà. Những đứa ấy em chỉ động vào chưa đến 1 phút đã bắn tinh ra rồi. Nhiều khi cũng thương. Nó bảo chị ơi em thế có phải là hỏng rồi không?”. Có một lần, M gặp một ông khách, mà khi nhìn thấy chim, em liền cuốn gói chạy luôn. Đó là 1 con chim đại tướng, to không thể tưởng được. Theo em, gái hàng sợ những ông như vậy. các em coi chuyện đó là việc làm. Càng làm ít càng tốt. Vả lại. sau khi đã đi mươi ông khách, mà lại chịu một ông như vậy thì coi như đi buôn mất vốn nhiều lần. Em M kể rằng, các em đều thích đi những ông già có vẻ trí thức, hơn là đi thanh niên 20-35 tuổi. Vì sao? Ông già yếu, có ông không làm gì được, chỉ dùng tay vuốt. Nếu có chơi thì cũng rất nhanh. Các ông già trí thức thường có gia đình, sạch sẽ, sống được đến tuổi ấy chứng tỏ chưa có bệnh phong tình. Còn nhất là bọn nghiện thì các em phát hiện ra, dù bị phạt cũng chạy. Người 30-40 là em sợ nhất, bọn này dai sức, có kinh nghiệm, chơi lâu. Em M bảo: “Có thể những người đó làm chồng, làm người yêu thì thích, nhưng chúng em không phải loại có thể yêu hay lấy những anh ấy”. Thế đấy. Các bác đừng huênh hoang mình khoẻ, mình dai với gái. Hàng nói nó thích chẳng qua dối trá, làm… hàng mà thôi. Điều thích nhất của chúng là tiền, tuy nhiên, có đứa có hiểu biết, biết rằng kiếm được tiền thì cũng phải phục vụ thế nào, nên nó phục vụ tốt. Em M, tôi cho là cũng là loại phục vụ tốt, bây giờ nhiều khách, mặt đẹp, phải cái hơi thấp, nhưng người em đẹp, dù ở Đồ Sơn thế, nhưng mọi bộ phận xuống cấp chậm lắm. Tôi bắt đầu ít thấy thương em, hơi chan chán. Tuy nhiên, em vẫn tin tưởng tôi là người đối với em tử tế, gặp thì nói chuyện rất tự nhiên. Em bảo khi nào em về quê, qua Hà Nội rủ tôi về quê em chơi. Tôi cũng thích xem bản người Mường, đồng ý luôn. Theo lời kể của 5 em, tôi đã nhờ người hỏi đến nơi, đúng là các em ở đó. Nhat Minh ( Theo CHF. Com. VN ) |
Nhãn: Tuỳ bút